Lục Vân Cẩm nhẹ nhàng gật đầu: “Hắn ta tự nguyện để Thụy Xương Tường dẫn đi.”
“Tại sao?”
Lục Vân Cẩm cũng đang thắc mắc lý do vì sao.
Bỗng nhiên, Lạc Hi sáng tỏ mọi chuyện (*): “Hôm nay ta đã nhắc đi nhắc lại rằng hắn ta là đứa con bị bỏ rơi của Bắc Lăng, liệu có phải Đới Sâm cũng hiểu rõ, hắn ta là đang tự cứu mình?”
(*) Nguyên văn 福至心灵 (phúc chí tâm linh): khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây