Khương Đông rất hứng thú, không ngờ một nông dân bình thường lại có tính cách thủ đoạn như vậy, thật đáng tiếc! Không thể sử dụng được.
Ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Bổn tướmg nhớ rõ, con đã từng đưa tiểu nhi tử của Lục Tiêu đến vùng mỏ, nhưng lại là của núi Bình Lan?”
“Phải… Đúng vậy!” Khương Khả Viện loạng choạng, không hiểu tại sao sắc mặt của phụ thân lại đột nhiên trở nên khó nhìn như vậy.
“Lúc trước con cùng Lục Tiêu đi cúng tổ tiên xong thì hồi kinh, trên đường tiện tay vứt tiểu tạp chủng ở núi Bình Lan, có vấn đề gì không?”
Sắc mặt Khương Đông nhưn mây đen, hai tay run rẩy yếu ớt: “Bổn tướng hỏi con, hai chân tên tiểu tử bị con đánh cho tàn phế có khả năng khôi phục được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây