Thích Duệ âm thầm hét xong rồi, người biểu ca này tuy có chút dị năng, nhưng đó chính là... Vua Rừng.
Ý nghĩ vừa dứt, chỉ thấy Lạc Hi vươn một đôi bàn tay trắng nõn thon dài túm lấy gáy con bạch diện hổ, dùng cả hai tay ném con hổ đi.
Bay…bay.
Thích Duệ không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Hắn ta thề trên chiếc gối ngọc yêu thích của tổ phụ rằng cho dù tổ phụ có đích thân đến cũng không thể làm được điều này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây