Thấy tâm tình hắn rõ ràng không tệ, khí tức quanh thân của Ngân Hào so với tiết trời tháng chạp còn rét lạnh hơn, đôi mắt như lưỡi đao hận không thể róc da lóc thịt Lục Vân Cẩm.
Cũng bởi Lạc Hi vẫn luôn mặc nam trang nên hắn ta mới không nghĩ đến cái phương diện mập mờ kia.
Bây giờ nếu hắn ta còn không nhìn ra được tiểu tử này có mưu đồ gây rối gì với áo bông nhỏ nhà mình thì hắn ta cũng không xứng làm Mạc Vương của nước Đại Dung.
Ánh mắt sắc bén bước tới trước một bước, bộ dạng sắc nhọn như chim ưng: “Ngươi… là đoạn tụ sao?”
Lục Vân Cẩm quay đầu lại liếc nhìn cửa phòng, sợ nói chuyện ở đây sẽ ảnh hưởng đến người bên trong, hắn dẫn mọi người đi đến tiền viện, dọc đường đi hắn cũng để tay lên ngực mình rồi tự hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây