Lúc bọn họ tới thì Khương Khả Viện đang dựa vào đầu giường, sau lưng lót một cái gối lớn, mỉm cười rạng rỡ nhìn Nguyên Tấn đang viết viết vẽ vẽ ở cái bàn bên cạnh.
“Phu quân.” Nàng ta nũng nịu lên tiếng, nhưng chờ tới khi nhìn thấy lão thái thái bên cạnh thì ý cười lập tức phai đi, nói bằng giọng lạnh nhạt:
“Sao mẹ lại tới đây? Tới để xem con chết hay chưa à?”
Nguyên Tấn đặt bút lông sói xuống, hành lễ kính cẩn lễ phép với hai người: “Hầu gia, lão thái thái.”
“Đây là nhi tử của Khả Viện đúng không? Dáng dấp cứ như tiểu tiên đồng trong tranh ấy, xinh xắn quá đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây