Ngân Hào không nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nữ tử đó, trong mắt lóe lên ánh sáng tĩnh mịch, không một ai trong đại sảnh giải thích câu trả lời của nàng ta, Lạc Nam Nam cũng không ngượng ngùng, tự hỏi tự trả lời:
“Nhưng tiểu muội nhà ta có chỗ nào đắc tội? Tiểu nữ tử xin được đền tội thay cho muội ấy.” Nói xong, lập tức hành lễ, chiếc váy tung tăng đẹp động lòng người.
Lạc Hi chịu không nổi đứng dậy, đẩy chiếc ghế phát ra tiếng động, khiến tất cả mọi người đều tập trung nhìn nàng, khẽ cười:
“Xin lỗi, ta đi ăn quả mận để đỡ buồn nôn, mọi người nói chuyện đi.”
Nói xong thì rời khỏi đại sảnh, Lục Vân Cẩm vội vàng đi theo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây