Ở phía xa, cửa sổ của một cỗ xe ngựa hoàn toàn màu đen mở ra, có thể nhìn toàn cảnh khung cảnh.
Ngân Hào không biết đã nhìn thấy gì, đột nhiên mỉm cười: “Đi mòn cả giày sắt không tìm thấy...”
Lạc Hi đã đưa Cổ Nguyệt đi với danh nghĩa chữa trị vết thương cho hắn ta.
Rời khỏi đám đông, nàng tức giận nói: “Trêu cợt nàng ta thì trêu cợt nàng ta, sao phải khiến chính mình bị thương thật?”
Cổ Nguyệt nhe răng nói: “Nàng ta từng làm như vậy với ngươi, nhìn thấy nàng ta là ta thấy ngứa tay.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây