Thạch Nhậm chống gậy đi nhanh qua ngã rẽ, đứng chắn trước mặt Hổ ca, không cho gạch vụn đậy vào vết thương trên bụng hắn ta.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Hi đi lên hỏi.
Đôi môi của Thạch Nhậm hơi giật giật, đang định nói chuyện thì phụ nhân cầm chổi cũng nhìn thấy Lạc Hi, bà ta đảo mắt rồi gào lên:
“Ôi trời ơi, quý nhân à! Đám trời đánh này tự biên tự diễn một màn cứu nữ nhi nhà ta, trượng phu ngốc nghếch lại còn không nhìn ra mánh khóe mà lại mang đám người này về nhà cắm rễ ở nhà ta. Cầu xin ngài làm chủ cho chúng ta với.”
Bà ta thấy quần áo trên người Lạc Hi có vẻ quý giá, khí thế trên người cũng không tầm thường nên muốn lại gần lôi kéo làm quen, chẳng qua lại bị Lạc Hi lạnh giọng ngăn cản: “Câm miệng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây