Tay Lục Tiêu đang rót rượu khựng lại, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch để che giấu sự bối rối: “Nó thế nào?”
Nhi tử thông minh từ nhỏ, đỗ đầu khoa thi hương năm mười bốn tuổi, từng là niềm tự hào của ông ta.
Nếu như không rời khỏi núi lớn, ông ta cũng sẽ giống như phần lớn người trong thôn, hết lòng bồi dưỡng nhi tử, đem hy vọng ký thác trên người Lục Vân Cẩm.
Nhưng sau khi được chứng kiến sự phồn hoa bên ngoài núi, ông ta đã hiểu ra một điều, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.
Thay vì đem hy vọng ký thác trên người con cháu, không bằng tranh thủ lúc còn trẻ, nỗ lực hết sức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây