Ba người đứng lên, đang định rời đi, bỗng nhiên thoáng nhìn bọn hạ nhân bị Lạc Hi đánh nằm bất tỉnh ngổn ngang trên đất.
Lục Vân Cẩm ngước mắt, trầm giọng lên tiếng: “Muốn bình an đến kinh thành, tốt nhất nên xử lý sạch sẽ bọn họ.”
Trương Thị khó hiểu: “Tại sao?”
Bà ta đã quen với cuộc sống có người hầu hạ, đâu cam lòng để xử lý sạch sẽ chứ? Lục Vân Cẩm giống như cười nhưng không phải cười: “Đã quên ai ở bên cạnh các người sao? Ánh mắt không sạch sẽ, đừng nói đến kinh thành, ra khỏi thị trấn cũng đừng nghĩ.”
Kiếp trước, mấy hạ nhân này là tai mắt của nữ nhân kia ở kinh thành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây