La Quý đứng ở đầu thuyền, nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc trên đảo đang khoanh chân ngồi tĩnh toạ, nhưng lại kiêng cường như cây thông.
Thân thể ông ta không khỏi run rẩy, hô lên một câu “Cửu Phong”.
Giọng nói của ông ta rất lớn, quả nhiên Lạc Cửu Phong mở mắt ra, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, người phía trước tràn đầy mong đợi tha thiết, nhưng người phía sau lại giống như đang nhìn một người xa lạ.
Đối diện với ánh mắt thờ ơ của trưởng tử, Lạc Quý giống như bị sét đánh, trong chốc lát dường như già nua thêm mười tuổi, lưng cũng khom xuống.
Nhưng ông ta không bỏ cuộc, miễn cưỡng cười: “Ta mang y phục cho ngươi thay, Cửu Phong, đến đây lên thuyền đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây