“Vậy là nàng không đến gặp hắn. Sau đó tìm mọi cách để tránh mặt hắn. Là vì lý do đấy à?”
Sở Nguyệt ngạc nhiên như bị sét đánh, lập tức quay sang nhìn hắn.
“Sao chàng biết thiếp không đến gặp hắn? Lẽ nào chàng...”
Lục Tinh Hà nhẹ nhàng nói: “Lần lũ lụt ở Giang Nam, khi ta rơi xuống nước, trong đầu đột nhiên xuất hiện một số cảnh tượng rời rạc, không đầu không đuôi. Lúc đó ta chỉ nghĩ đó là điều không thể tin được. Nhưng bây giờ kết hợp với giấc mơ của nàng, giờ ta đã hiểu được rồi.”
Hắn xoa xoa đôi vai mịn màng của Sở Nguyệt, dùng đôi mắt sáng rực nhìn nàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây