“Nghe nói trước đây có người ở kinh thành đưa con đi, ta đi khắp nơi tìm người hỏi thăm, nhà ta cách kinh thành rất xa, một thời gian dài cũng không nghe được tin tức gì về con, đến khi tin tức con bị thương đã truyền đến trấn Nam Bình, trong lòng ta rất lo lắng.”
“Giờ nương yên tâm được rồi.” Sở Nguyệt bảo Đan Yên Đan Hà sắp xếp những người khác ở lại trong Trang Tử trước, sau đó ôm Vân Thúy Hà về phòng của mình: “Bây giờ nương đã tới kinh thành, ở nhà không phải chỉ còn Tinh Bình, Tinh An và Tiểu Trúc thôi sao?”
“Không sao đâu, Tinh Bình và Tinh An đã mười một rồi, Tiểu Trúc cũng gần chín tuổi rồi, bọn nó có thể tự lo liệu được. Hơn nữa trong nhà có nhiều người hầu như vậy, chăm sóc một mấy đứa nó là quá đủ rồi.” Vân Thúy Hà vỗ nhẹ tay nàng: “Nương con sẽ không ở đây quá lâu, bây giờ thấy con vẫn khỏe là yên tâm rồi, nếu có cơ hội gặp Tinh Hà một lần, nương sẽ quay về.”
Sở Nguyệt nhìn bà.
“Nương đã đến đây rồi, cũng không cần vội quay về, đi tới đi lui khiến người mệt nhọc, thật sự là không được, đợi đến khi học viện cho Tinh Bình Tinh An nghỉ ngơi, sau đó nương đưa bọn họ và Tiểu Trúc đến kinh thành đoàn tụ đi, năm sau sẽ học ở kinh thành, khi nào có dịp con sẽ nhờ người hỏi thăm về các học viện ở kinh thành.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây