“Được lắm, mắt nhìn của nàng cũng không tệ.” Lục Tinh Hà nói, giơ tay ra ôm lấy Sở Nguyệt vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng và nói: “Những ngày không có ta, vất vả cho nàng rồi.”
Nói xong liền buông nàng ra, như thể vừa rồi chưa từng có gì xảy ra vậy.
Đây là chuyện mà Lục Tinh Hà sau khi lên huyện vẫn luôn muốn làm, ôm nàng, nói chuyện với nàng, bây giờ cuối cùng Hứa Hằng cũng đi rồi, cuối cùng cũng có cơ hội.
Sở Nguyệt sững sờ ngay tại chỗ, ngẩng đầu nhìn vào mắt của Lục Tinh Hà, lúc nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh trên mặt hắn, khóe miệng không kìm được là nhếch lên.
Lục Tinh Hà nhìn tiểu nha đầu ở bên cạnh, chóp tai đỏ bừng lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây