Vương Tuyết Lan vẻ mặt chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Vân Thúy Hà: “Ả ta đã ức hiếp đến tận cửa nhà chúng ta rồi, sao ngươi còn bảo vệ ả ta như vậy làm gì? Ngươi không thể mềm lòng, nếu không cho ả ta một bài học, sau này sợ rằng nó sẽ được đằng chân lân đằng đầu đấy.”
Vân Thúy Hà mím môi, thì thầm vài câu vào tai Vương Tuyết Lan, liền thấy vẻ mặt tức giận của bà dần dần tiêu tan, sau đó quay đầu lại nhìn Lục San San với ánh mắt khinh thường.
“Con tiện nhân vô liêm sỉ này, đã mang thai rồi mà còn nhảy nhót đến trước mặt Tinh Hà, có ghê tởm không cơ chứ? Ta khinh!”
Khương Tú Cần vẫn có chút chưa định thần lại được: “Cái gì? Có thai? Cô ta không phải...”
“Có thể là do cảm thấy trong phòng cô đơn tịch mịch nên đã tìm một tên dã nam nhân nào đó để giải quyết nhu cầu của mình đi.” Vương Tuyết Lan xua xua tay: “Tứ tức phụ, con và Tam tức phụ cùng nhau đưa ả ta về đi, thê tử của Tinh Hà vóc dáng nhỏ quá, sợ là đỡ không nổi đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây