Hơn hai mươi năm nay, mãi đến tận bây giờ họ vẫn chưa thấy Tinh Hà đối xử với cô gái nào như vậy.
“Tinh Hà, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.” Khóe mắt mẹ Lục đỏ ửng, giọng nói rất dịu dàng.
Lục Tinh Hà nhìn về phía phát ra âm thanh, gọi với giọng không được tự nhiên: “Mẹ.”
Trái lại khi gọi những vị trưởng bối khác, không biết tại sao anh lại cảm thấy họ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Có lẽ anh cũng xuyên qua giống Nguyệt Nguyệt?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây