“Vãn bối không có ý này…”
“Vậy thì ngươi có ý gì? Muốn để cho cháu gái mà lão phu nâng ở trong lòng bàn tay nuôi lớn đi theo ngươi về nông thôn sống những ngày khốn khó?”
Nhìn thấy vẻ mặt như sắp ăn thịt người của Bạch Trí Uyên, Bạch Lạc Lạc vội vàng đứng dậy, nắm lấy cánh tay ông ấy lắc lắc.
“Gia gia, người có cần phải gay gắt như thế không? Chúng ta có chuyện gì thì cứ từ từ thương lượng không được sao? Lúc đó người đi theo Lục An cũng là con, hắn cũng bị con liên lụy…”
“Con câm miệng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây