Đêm qua nằm trên giường, nàng cũng nghĩ đến chuyện này, dù sao kiếp này nàng đã trải qua niềm hạnh phúc mà kiếp trước nàng chưa từng có được, cho dù có ra đi nàng cũng sẽ không hối hận.
“Không có gì, ta chỉ muốn gọi chàng thôi.” Nàng đột nhiên mỉm cười với chàng.
Đôi mắt Tiêu Lâm Diệp run lên, chàng mỉm cười đáp lại nàng, chàng gần như dùng hết sức lực để kìm nén, không để lộ ra vẻ mặt buồn bã trước mặt nàng.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Tô Ngọc Uyển vừa ăn vừa hỏi chàng.
Tiêu Lâm Diệp nói: “Ta nghe chưởng quầy quán trọ nói hôm nay là lễ thất tịch, buổi tối sẽ có thuyền hoa du ngoạn trên sông, buổi tối chúng ta sẽ đi thuyền.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây