Tiêu Lâm Diệp vỗ nhẹ vào vai Tô Ngọc Uyển, sau đó nhìn Ô Chúc, chắp tay nói: “Ô thần y, hôm nay đường đột đến cửa gây nhiều phiền toái, trước tiên tại đây xin lỗi ngài, Ô thần y liệu sự như thần chắc hẳn cũng biết mục đích của ta và nương tử đến đây, xin thần y có thể chữa bệnh cho nương tử của ta được không?”
Hắn vừa nói xong, Ô Chúc xua tay, lắc đầu thở dài: “Không sao, không sao, duyên trùng sinh đã hết, không thể cưỡng cầu, hai vị xin hãy về đi...”
Trong miệng Ô Chúc vẫn nói những lời kỳ quái, nói xong liền nhắm mắt lại tiếp tục thiền định, không để ý tới hai người.
Sắc mặt Tiêu Lâm Diệp hơi cứng đờ, lời nói của Ô Chúc khiến lòng hắn trầm xuống, chẳng lẽ… là nói bệnh tình của Uyển Nhi không có cách nào chữa khỏi?
Không biết lý do tại sao, Tô Ngọc Uyển luôn cảm thấy cách Ô thần y nhìn nàng dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, ông ta dường như biết rằng nàng là một người trùng sinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây