“Con đó, đúng là tiểu tham ăn.” Tô Ngọc Uyển không nhịn được cười trách.
“An Nhi, sao con lại không ăn?” Tiêu Cẩn An cầm bánh hoa quế trong tay nhưng không ăn, Tô Ngọc Uyển không khỏi hỏi cậu bé.
Chỉ thấy Tiêu Cẩn An đang nhìn theo một ông lão vác cây kẹo hồ lô đã đi rất xa ngay cả Tô Ngọc Uyển cũng không nghe thấy.
Thấy vậy, Tô Ngọc Uyển vươn tay sờ cái đầu nhỏ của cậu, cười nói: “Đã đi đến đây thì phá lệ mua cho con một cây kẹo hồ lô đi.”
Nghe mẫu thân nói vậy, đột nhiên Tiêu Cẩn An hoàn hồn, miệng kéo ra cười thật tươi: “Thật sự sao, mẫu thân là tốt nhất.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây