“Cảm ơn cái gì?” Tô Ngọc Uyển ngẩng đầu, có chút không hiểu.
Tiêu Lâm Diệp nghiêm túc nhìn nàng: “Cảm ơn nàng đã cảm thấy gặp ta là một chuyện may mắn.”
Hai người nhìn nhau cười, tuy chưa triền miên giường đệ nhưng bình đạm nói chuyện tin tưởng lẫn nhau như vậy, trái tim lại kéo gần hơn chút nữa.
“Hít…”
Bất chợt Tô Ngọc Uyển cảm giác được đứa bé bên trong đạp một cái vào bụng, nàng đau đến nhíu mày.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây