Tiêu Lâm Diệp kéo nàng ngồi xuống nhuyễn tháp nói: “Phụ thân rất tốt, còn nói may mà có Uyển Nhi nhắc nhở mới tránh khỏi mai phục ở vực sâu.”
“Nhưng mà Uyển Nhi, làm sao nàng biết trên vực sâu có mai phục?”
Nhắc tới vấn đề này, Tô Ngọc Uyển cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nàng sờ vòng tay huyết ngọc trên cổ tay, nhìn về phía Tiêu Lâm Diệp: “Trước khi phụ thân đi Tây Bắc một ngày, ta đã có một giấc mơ rất kỳ lạ, ta mơ thấy một đội quân đi qua một khe vực sâu hiểm trở thì gặp phải một trận thảm sát, ta nghe nói muốn đến Quan thành Tây Bắc phải đi qua một khe vực sâu, để phòng ngừa bất trắc, ngày hôm phụ thân xuất chinh ta vội chạy tới nhắc nhở ông ấy một chút.”
Hiện tại xem ra, giấc mộng đó đúng là báo mộng, vẻ mặt Tô Ngọc Uyển lập tức trở nên căng thẳng: “Nhưng mà, người nào lớn gan như vậy, lại mai phục sát thủ ở khe vực?”
Khóe mắt Tiêu Lâm Diệp giật giật, nói: “Là người của Lục hoàng tử.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây