Thẩm Tự vội lắc đầu: “Lục hoàng tử minh giám, vi thần chưa bao giờ tiết lộ bất cứ chữ nào ra bên ngoài.”
“Chẳng lẽ Tiêu Minh Uyên còn có khả năng tiên tri, biết trước chuyện vực sâu có mai phục mà đi đường vòng sao?” Mộ Dung Kỳ nắm chặt quả đấm vỗ thật mạnh trên bàn trà, chung trà trên bàn rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ nát thanh thúy.
Đầu Thẩm Tự cúi càng thấp hơn, hắn ta cũng không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng kế hoạch của Lục hoàng tử không chê vào đâu được, hơn ngàn tên sát thủ mai phục ở hai bên vực sâu đều trải qua huấn luyện bí mật, sao có thể dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như hắn ta chợt nhớ ra gì đó, ấn đường nhảy lên một cái.
Hắn ta nhớ được sủng ái rõ ngày Tiêu Minh Uyên lãnh binh ra khỏi thành, Tô Ngọc Uyển từng đích thân đuổi theo đưa bùa bình an cho ông ấy, bây giờ nghĩ lại hình như trong đó có rất nhiều chỗ không hợp lý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây