“Nhưng Tiêu tướng quân chính là tướng lĩnh ba quân, nếu ông ấy xảy ra chuyện, e là sẽ rất khó ăn nói với Hoàng thượng.” Thẩm Tự nhìn như thờ ơ hỏi, thực ra thì mang ý dò xét.
Chỉ thấy Mộ Dung Kỳ cười một tiếng, sắc mặt âm u nói: “Lão già đó sao, hừ, chỉ sợ bây giờ ông ta uống nước cũng khó khăn, làm sao có thể quan tâm đến những chuyện này.”
Nghe vậy, Thẩm Tự hơi rũ mắt, gần như trong lòng đã có câu trả lời.
…
Lúc Thẩm Tự rời khỏi trà lâu, trùng hợp Tô Ngọc Uyển ngồi trên xe ngựa đi ngang qua mặt hắn ta, hắn ta ngơ ngẩn nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, càng thêm hoài niệm những ngày tháng trước đây sống cùng nàng ở thôn Vân Khê.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây