Nhưng Tiêu Lâm Diệp vẫn kiên quyết muốn đút cho nàng: “Phu nhân quên rồi sao, ta đã đồng ý với nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân không để cho nàng chịu chút khổ sở nào.”
Tô Ngọc Uyển dở khóc dở cười: “Nhưng cũng không cần đến mức đút ăn chứ, ta chỉ mang thai mà thôi, đâu có yếu ớt như vậy.”
“Trong sách nói, nữ nhân mang thai rất vất vả, đến thời kỳ cuối còn phải gặp tình trạng đau hông, phồng chân. Ta không cách nào thay nàng chịu đựng những khổ sở này, đương nhiên chỉ có thể tốt với nàng hơn một chút.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Ngọc Uyển nghe vào tại lại vô cùng cảm động, kiếp trước bản thân như bồ thảo, đau đớn khổ sở đều tự mình chịu đựng, vậy mà đời này gặp được Tiêu Lâm Diệp, được hắn cưng chiều như hài tử.
Uống tổ yến xong, nàng lập tức chui vào ngực hắn, không biết có phải do mang thai hay không, dường như nàng càng ngày càng lệ thuộc vào Tiêu Lâm Diệp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây