Hiện tại phụ thân đã chết, nàng ta không còn chỗ dựa nữa, vì thế không thể tùy hứng khóc lóc om sòm giống như trước, nàng ta đã từng chứng kiến dáng vẻ tuyệt tình của Thẩm Tự, một khi nàng ta chọc giận Thẩm Tự chắc chắn hắn sẽ trở mặt vô tình.
Vào phủ, Lương Vũ Nhu lập tức trở về viện của mình, còn Thẩm Tự lại đi đến thư phòng.
Hắn ta ngồi trước án thư, lấy chiếc khăn tay trong ngực ra, khóe mắt nhảy lên một cái, nhớ tới câu nói hôm nay của Tô Ngọc Uyển: “Người ta yêu là Tiêu Lâm Diệp.” Hắn ta nắm chặt chiếc khăn trong tay đến mức kêu răng rắc, con ngươi dần trở nên u ám.
Tiêu Lâm Diệp!
Lúc này, Thẩm bà tử bưng một chén canh nhân sâm đi vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây