Tô Ngọc Uyển mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, áo khoác sa mỏng, khi múa kiếm vạt áo bay bay, xinh đẹp động lòng người.
Có lẽ là do luyện tập chăm chú, không chú ý tới Tiêu Lâm Diệp đã đi tới phía sau nàng từ khi nào, chỉ cảm thấy trên eo bị một con bàn tay to ôm lấy, sau lưng áp lên một lồng ngực to lớn rắn chắc, mùi hương quen thuộc truyền đến từ sau người.
Tô Ngọc Uyển hơi hơi nghiêng đầu, khóe môi cong lên cười gọi: “Phu quân.”
Tay phải Tiêu Lâm Diệp nắm lấy tay cầm kiếm của nàng, đầu áp sát bên tai nàng, nhẹ giọng nói: “Ta dạy nàng.”
Tiếp đó, hắn ta đích thân dạy nàng múa mấy động tác khó hơn một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây