Không còn cách nào khác, Tiêu Lâm Diệp đành phải kiềm chế cảm giác khô nóng trong cơ thể, chỉ có thể ôm nàng nằm xuống giường.
Khó khăn lắm mới dỗ được nàng, hắn ta không muốn lại chọc cho tức phụ nhi khóc nữa.
Thấy lần này hắn ta nghe lời, Tô Ngọc Uyển lộ ra vẻ hài lòng mỉm cười, vừa dựa vào lồng ngực hắn ta đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
——
Có lẽ là ban ngày mệt mỏi, một đêm này Tô Ngọc Uyển ngủ khá ngon, nàng tỉnh lại khi sắc trời còn chưa sáng rõ, cách thời gian kính trà công công bà bà vẫn còn xa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây