Tuy rằng trên bức thư chỉ có ngắn gọn hai câu nhưng lại đủ để triệt tiêu hết nỗi thấp thỏm lo lắng của Tô Ngọc Uyển trong nhiều ngày qua.
Bàn tay nàng khẽ vuốt nét chữ khỏe khoắn mà lại không mất đi vẻ mềm mại đẹp đẽ trên bức thư, khóe miệng hiện lên ý cười.
Sau khi sai Xuân Miên lấy giấy bút tới, Tô Ngọc Uyển trầm tư một lát, cầm bút lên viết xuống trang giấy: Hiểu xem sắc trời mộ xem vân, hành cũng tư quân, ngồi cũng tư quân. (Bình minh nhìn trời hoàng hôn nhìn mây, đi cũng nhớ người, ngồi cũng nhớ người.)
Đây là mấy câu thơ mà gần đây nàng mới đọc được trong sách, chữ nàng viết không phải rất đẹp, nhưng từng câu từng chữ đều rất nắn nót và chân thành.
Viết xong chờ sau khi mực khô, nàng bỏ vào phong thư rồi sai Xuân Miên cầm đi gửi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây