Lấy lại tinh thần, Thẩm Tự nhàn nhạt nói câu: “Được.” Sau đó rứt ra đi đến thư phòng.
Lương Vũ Nhu đứng ở tại chỗ, cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Thẩm Tự đối với nàng ta, không hiểu sao trong lòng cảm thấy có nguy cơ.
Sau đó, nàng ta đích thân mình bưng canh sâm đi tới thư phòng cho hắn ta, đẩy cửa ra lại thấy hắn ta đang nắm cái khăn kia với vẻ mặt nhớ nhung.
“Phu quân.” Nàng ta cố nén không vui đi lên trước, đưa canh sâm tới trước mặt hắn ta: “Canh sâm đã nấu xong, chàng uống chút đi.”
Thẩm Tự cất khăn vào trong ngực, sau đó nố với nàng ta: “Vất vả cho nàng rồi, lát nữa ta sẽ uống.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây