Tô Ngọc Uyển giấu đi thần sắc trên mặt, khẽ mỉm cười nói: “Đưa đến phòng của ta đi.”
Hôm nay sáng sớm đã bận việc, lúc này thật đúng là nàng hơi đói bụng.
Tiêu Lâm Diệp trở lại bữa tiệc, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười, Phương Ngưng Sương thấy thế lại không nhịn được mà tiến đến: “Nhìn vẻ mặt không giấu nổi vui mừng này của huynh, có phải lại có chuyện gì tốt đúng không, mau nói cho muội nghe chút đi.”
Tiêu Lâm Diệp nhíu mày, tại sao lúc trước không phát hiện nha đầu này lại thích hóng chuyện như thế.
Hắn ho khan một tiếng, lời lẽ chính đáng nói: “Sau này muốn nói chuyện thì cứ nói, duy trì khoảng cách một chút, đừng dựa gần như thế.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây