“Ta sợ nàng đội nó không thoải mái, chiếc mũ này có lẽ cũng rất nặng, hay là cũng tháo xuống đi.” Tô Cẩm Hoài nhìn nàng ấy, giọng nói dịu dàng như gió mùa xuân.
Mặt Khương Viện ửng đỏ, gật đầu: “Được.”
Tô Cẩm Hoài vươn duỗi tay tháo mũ đội đầu xuống giúp nàng ấy, sau đó lấy điểm tâm trên bàn điểm tới, nói với nàng : “Mệt mỏi một ngày hẳn là đói bụng rồi, nàng ăn chút điểm tâm lót bụng trước, lát nữa ta sai hạ nhân nấu bát mì mang tới đây.”
“Đa tạ… phu quân.”
Cuối cùng đã gả cho người mình thích, trong lòng Khương Viện khó nén vui sướng, đặc biệt đối mặt với sự chăm sóc ân cần của hắn ta, tim càng đập nhanh hơn mặt cũng đỏ bừng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây