“Ừm, Lâm thái y nói vết thương này của ta vẫn rất nghiêm trọng, cần phải tĩnh dưỡng không thể xuống giường. Nếu ngươi không có việc gì thì về sớm chút đi.” Tiêu Lâm Diệp giành trước nói.
Phương Ngưng Sương vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Cái gì, Diệp ca ca, rốt cuộc huynh bị thương ở đâu mà lại nghiêm trọng như thế, đã bao lâu rồi mà vẫn không thể xuống giường.”
Sau đó nàng ấy quay đầu nhìn về phía Lâm thái y nói: “Ngươi làm thái y thế nào, Diệp ca ca được ngươi chữa trị, tại sao lâu như thế rồi mà vẫn còn không thấy đỡ?”
Lâm thái y hơi cúi người, khẽ lau mồ hôi: “Bẩm Phương tiểu thư, vết thương của tiểu hầu gia mãi không thấy đỡ là bởi vì......”
“Được rồi được rồi, những người làm đại phu như các ngươi luôn có một đống lý do, ngươi đi xuống trước đi, ta có chuyện muốn nói với Diệp ca ca.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây