Nghe vậy, Tô Ngọc Uyển nhíu mày, sau đó buông rèm xe xuống.
Quay người lại, nàng phát hiện Tiêu Lâm Diệp vẫn đang nhìn chằm chằm mình, nàng đành phải giải thích nói: “Mới vừa rồi ta không ngồi vững, đa tạ tiểu Hầu gia...”
“Tô tiểu thư… hoá ra ngươi...”
“Hả?”
Tiêu Lâm Diệp ho khụ một tiếng, nhướng mày nói: “Lúc trước ta còn không chắc chắn chữ mà Tô tiểu thư thêu trong túi thơm kia là bởi vì trong lòng có ta hay không, mãi cho đến hôm nay, ta mới thật sự hiểu rõ…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây