Tô Ngọc Uyển ngã vào trong ngực dày, rộng, rắn chắc của hắn, toàn thân nàng đột nhiên trở nên căng thẳng. Vừa ngẩng đầu lênđã thấy hơi thở ấm áp của nam nhân phả lên chóp mũi nàng, hương thơm ngọt ngào hòa lẫn mùi thuốc chui vào xoang mũi, bốn mắt nhìn nhau, nhiễm một luồng hơi thở cực kỳ mập mờ.
“Đa tạ tiểu Hầu gia.” Tô Ngọc Uyển vội vàng thoát khỏi ngực hắn, nương theo lời nói tản vẻ nóng rực trên mặt đi.
Mộ Dung Hiên nhìn hai người, khẽ nhướng mày: “Tiểu Hầu gia còn bị thương, nhưng vẫn không quên anh hùng cứu mỹ nhân, xem ra thuốc của Lâm thái y rất có hiệu quả.”
Tô Ngọc Uyển đứng ở bên cạnh, xấu hổ cúi đầu.
Tiêu Lâm Diệp buông tay ôm eo nhỏ của Tô Ngọc Uyển ra sau lưng: “Còn không phải do Thái tử điện hạ lại để cho cô nương quỳ quá lâu sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây