“Thứ hai là bất nhân: Đó là tội vong ân bội nghĩa! Từ sau khi Thẩm lão gia tử qua đời, trách nhiệm nặng nề lo toan gia đình đều đặt lên vai một nữ nhân yếu đuối như ta. Những năm qua, ta thức khuya dậy sớm, bôn ba khắp nơi không một ngày nhàn rỗi, chỉ để Thẩm Tự có thể thành danh. Nay hắn ta đã thành công lại khinh thường xuất thân tiểu thương buôn bán của ta, đó chính là bất nhân.”
“Thứ ba là bất nghĩa: Hắn ta vừa thi đỗ cao, vì tham dung hoa phú quý mà bỏ rơi người vợ tào khang, là tội bất nghĩa. “
“Những tội trạng này cộng lại, đủ để ta kiện đến phủ Khai Phong.”
Nghe vậy, hai chân của Thẩm bà tử mềm nhũn ra, trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
“Nương, nương không sao chứ?” Thẩm Ninh vội vàng đỡ bà ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây