“Mẹ tôi? Không thể nào! Mẹ tôi đã…”
“Đã mất rồi. Bà ấy vẫn ở quê, lúc đi đường không may trượt chân ngã xuống rãnh. Khi được cứu lên, bà ấy không qua khỏi, thậm chí không kịp để lại lời nào cho các con.”
“Đại sư, cô đúng là thần kỳ, ngay cả chuyện này cũng biết!” Người đàn ông nhìn Thẩm Phất Du với ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông chưa kịp nói, đại sư đã biết hết. Thật thần kỳ.
Thẩm Phất Du: “…” Lần này thật sự không phải cô đoán. Mẹ ông đang đứng phía sau ông, lẩm bẩm mãi, cô chỉ nghe được thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây