Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 41:

Chương Trước Chương Tiếp

Vệ Ninh liền đồng ý: “Vâng ạ.”

Tào Đức Tiên dẫn Vệ Ninh đến tìm ông chủ cửa hàng giấy vàng lần trước, nhưng ông ấy vẫn chưa nhập hàng mới, loại giấy vàng còn lại vẫn là loại mà Vệ Ninh không ưng ý.

Nhưng ông ấy gợi ý một cửa hàng khác ở cuối ngõ: “Chỗ đó nhập hàng tốt, nhưng chủ tiệm có tính tình kỳ lạ, không biết hai người có mua được không.”

Tào Đức Tiên và Vệ Ninh đi đến cuối ngõ, ban đầu tưởng đây là một tiệm nhỏ bẩn thỉu, nào ngờ khi bước vào lại thấy một không gian hoàn toàn khác.

Trông nơi này giống như một hiệu sách, với rất nhiều tủ sách xếp khắp nơi.

Trên hàng tủ kính trong suốt phía trước là đủ loại giấy vàng, chất lượng trông khá tốt.

Vệ Ninh chỉ vào loại tốt nhất và hỏi: “Loại này bao nhiêu tiền?”

Từ lúc Vệ Ninh và thầy Tào bước vào, ông chủ vẫn ngồi yên tại chỗ, không ngẩng đầu lên. Khi nghe Vệ Ninh hỏi, ông ấy mới ngước lên nhìn, thấy đó là một cô gái trông như học sinh, ông ấy hỏi lại: “Cô hiểu về huyền học không?”

Vệ Ninh đáp: “Sơn, Y, Mệnh, Tướng, Bói – ông muốn hỏi phần nào?”

Người đàn ông vốn đang gác chân lên, nghe vậy thì đứng dậy đầy kích động: “Vậy nói về ‘Bói’ đi.”

Không nói nhiều, Vệ Ninh lấy ra ba đồng xu và bắt đầu gieo quẻ.

Ông chủ thấy Vệ Ninh gieo quẻ rất nhanh mà không cần ghi lại quẻ tượng, ánh mắt hào hứng của ông ấy dần dịu lại, ông ấy quay trở lại ghế ngồi.

Vệ Ninh thu lại đồng xu và nói: “Năm ba tuổi mẹ ông qua đời, cha rời bỏ gia đình, ông lớn lên cùng ông bà ngoại. Sau đó, khi bà ngoại qua đời, ông mở tiệm nhỏ này.”

Ông chủ lại ngạc nhiên đứng bật dậy: “Cô còn chưa hỏi tôi giờ sinh tháng đẻ.”

Vệ Ninh chỉ vào thẻ căn cước phía sau: “Tôi đã nhìn thấy.”

Thầy Tào ở bên cạnh không nhịn được nuốt khan, chỉ với ba đồng xu mà lại có thể tính được quá khứ của một người?

Ông chủ giấu đi sự kinh ngạc và hỏi thêm: “Vậy cô biết vì sao bà ngoại tôi qua đời không?”

Vệ Ninh đáp: “Đó là một kiếp nạn trong số mệnh. Nếu tôi đoán không nhầm, ông mở tiệm này cũng vì bà ngoại ông.”

Ông chủ sững lại, rồi gật đầu. Khi còn nhỏ, ông ấy nghe người trong nhà nói rằng bà ngoại ông khó qua khỏi tuổi 66. Ông luôn nghĩ đó chỉ là chuyện nói đùa, nhưng không ngờ, vào năm ông ấy 20 tuổi, một ngày trước sinh nhật lần thứ 66 của bà, bà đã qua đời.

Từ đó, ông ấy bắt đầu nghiên cứu huyền học.

...

Ánh mắt ông chủ trở nên rực rỡ: “Đại sư, cô thật là thần kỳ!” Thực ra, tiệm này không phải là công việc chính của ông ấy. Ông ấy kiếm tiền từ buôn bán rồi mở tiệm này để sưu tầm các sách và công cụ liên quan đến huyền học, cũng từng tiếp xúc với nhiều đại sư khác, nhưng đa phần mới nói vài câu đã lộ sơ hở.

Nhiều người tự xưng là đại sư thường hay thăm dò trước rồi dựa vào thông tin nhận được mà suy đoán quá khứ.

Nhưng Vệ Ninh thì khác, cô không hỏi bất kỳ điều gì mà lại tự đưa ra thông tin chính xác.

Hơn nữa, những đại sư khác thường nói mập mờ về chuyện kiếp nạn thời thơ ấu mà không chỉ rõ năm, trong khi Vệ Ninh xác định rõ năm ba tuổi và đích danh ông bà ngoại, không phải những bậc trưởng bối khác.

Vệ Ninh không hề vui vì lời khen của ông chủ: “Loại giấy vàng này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ nói: “Nếu cô nhận tôi làm đệ tử, tôi sẽ cung cấp giấy vàng này không giới hạn.”

Ánh mắt Vệ Ninh lộ vẻ tiếc nuối: “Không thể bán sao?” Mặc dù ông chủ này rất hứng thú với huyền học, nhưng huyền học đòi hỏi căn cơ và sự lĩnh ngộ. Nếu chỉ muốn hiểu biết như Trịnh Tiểu Lệ thì không vấn đề gì, nhưng nếu muốn học và bái sư, Vệ Ninh phải cân nhắc căn cơ của người đó có thích hợp hay không.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)