Theo lý thuyết, vòng này là vòng khẩn trương nhất, mọi người đáng ra đều phải vùi đầu vào học tập, nhưng, có một lời đồn mới được truyền lên.
“Nghe nói chưa, Vệ Ninh bị bao nuôi rồi đấy.”
“Thật hay giả vậy?”
“Thấy có vẻ thật đấy, có mấy bạn học đều thấy cậu ấy hay đi ăn ngoài.”
“Hay đi ăn ngoài?” Đừng nói học sinh, ngay cả gia đình bình thường, mỗi tháng đi ăn một lần đã là xa xỉ rồi.
“Đúng thế, cậu nói xem cậu ấy lấy tiền ở đâu ra?”
“Nhưng mà, quả thật cậu ấy trông rất xinh đẹp.”
“Mình nói cho cậu biết, mình cũng thấy có mấy chiếc xe khác nhau đến đón Vệ Ninh mấy lần rồi.”
“Ủa là sao, Vệ Ninh không chỉ được một người bao nuôi thôi à?”
...
Ai cũng biết Vệ Ninh là từ quê lên, học phí lúc đầu còn do thầy giáo ở tiểu học tài trợ, bữa ăn hàng ngày cũng rất đơn giản, bây giờ lại hay ra ngoài ăn, so sánh với cái trước thì chẳng phải là có tiền rồi sao?
Tiền này từ đâu mà ra, chẳng phải từ người đến đón cô sao?
...
Đến buổi chiều sau khi tan học, Trịnh Tiểu Lệ mới biết đến lời đồn này: “Toàn là mấy người hay ngồi lê đôi mách.”
Vệ Ninh thích nghe người ta nói chuyện phiếm, nhưng khi chuyện phiếm ấy lại đồn về mình, hơn nữa còn là tin đồn sai sự thật, thì tâm trạng của cô trở nên có chút phức tạp.
“Còn nói là ngày nào cũng đi ăn ngoài, chúng ta mới đi được hai lần, để mình bắt được người truyền tin đồn, nhất định sẽ xé rách miệng cô ta.” Trịnh Tiểu Lệ lải nhải một hồi: “Đúng rồi, Vệ Ninh, cậu có thể tính xem là ai nói không?”
Việc này, thật sự có thể.
Vệ Ninh: “Đi ăn trước đã.”
Hai người vào nhà ăn, sau khi ăn xong, Vệ Ninh thử tính, nhưng kết quả đoán được lại làm hai người hơi bất ngờ.
Người lan truyền tin đồn là một người lạ, người này lại quen biết với một người mà Vệ Ninh chỉ quen sơ qua.
Thật là kỳ lạ, số người Vệ Ninh quen không nhiều, rốt cuộc là ai lại quen thân với người đi lan truyền tin đồn như vậy.
Vệ Ninh hy vọng có thể mở Thiên Nhãn để nhìn, nhưng kết quả là vẫn chưa mở được.
Rất nhanh, Vệ Ninh không để ý đến chuyện này nữa. Vào thứ ba, cuối cùng cô cũng học xong “Trúc Cơ chỉ nam”, huyền khí của cô cũng dày đặc thêm không ít. Nếu tu vi nâng lên thêm vài cấp nữa, huyền khí trong cơ thể Vệ Ninh có thể thu phóng tự nhiên.
Chẳng hạn như hiện giờ, nếu Vệ Ninh ra ngoài, gặp ma quỷ thì chúng sẽ tự động tránh xa cô. Nhưng nếu cô có thể điều khiển huyền khí một cách tự nhiên, ngay cả khi ma quỷ đụng phải cô, chúng cũng không cảm nhận được huyền khí của cô và sẽ không chạy xa.
Buổi trưa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Vệ Ninh vào tủ sách.
Quả nhiên tầng thứ tư của tủ sách đã mở, bên trên có đặt một cuốn “Huyền Điển”, thời gian Vệ Ninh có thể ở lại trong tủ sách cũng tăng lên thành 3 giờ 59 phút.
Vệ Ninh lấy cuốn sách ra, so với “ Trúc Cơ chỉ nam “, cuốn “Huyền Điển” này dễ đọc hơn, chủ yếu dạy người ta cách tu dưỡng tâm tính.
Vệ Ninh đọc mấy trang, cảm giác khó chịu trong lòng do tin đồn cũng tan biến theo.
Cô đóng cuốn “Huyền Điển” lại, tất nhiên điều này không có nghĩa là cô sẽ không tìm ra kẻ tung tin đồn.
...
Trên đường về ký túc xá buổi tối, Trịnh Tiểu Lệ hỏi: “Cậu không giận sao?” Cô ấy nhìn Vệ Ninh, thấy cô hoặc là đang làm bài tập, hoặc là đang đọc sách, dường như chẳng để tâm gì đến những lời đồn.
“Không.” Vệ Ninh tính toán qua, tin đồn này sẽ sớm biến mất thôi.
Trịnh Tiểu Lệ nhịn không nói ra, tin đồn này đã lan rộng hai ngày, ngoài lớp 9, cả khối 9, thậm chí khối 8, khối 7 cũng biết.