Chỉ là không ngờ tới, lần này Vệ Ninh thi còn tốt hơn cả lần trước.
Vệ Ninh vẫn như cũ, mặt không biểu cảm lên lấy bài thi, Tào Đức Tiên lại khích lệ một trận nữa.
Sau khi tan tiết tự học, Trịnh Tiểu Lệ nói: “Đây vẫn là lần đầu tiên mình nhìn thấy lão Tào như vậy, mình cảm thấy tâm trạng thầy ấy hôm nay tốt như vậy đơn giản là vì cậu đó!”
Đây chính là người đầu tiên được điểm Toán tối đa của lớp khối 9!
Tiếp theo, Vệ Ninh được 116 điểm Ngữ Văn, tiếng Anh 118 điểm, Lý Hoá Sinh 118 điểm, Sử Địa 120 điểm, hơn nữa lúc trước còn được 50 điểm thể dục, vì vậy tổng điểm lần này của cô là 642 điểm.
Cách điểm tối đa chỉ có 8 điểm, hơn người xếp hạng hai Bùi Hưng Văn 5 điểm.
Bùi Hưng Văn nhìn Vệ Ninh ngồi ở cuối lớp, trước kia sao cậu ấy lại không phát hiện bạn học này ưu tú như vậy chứ.
Trịnh Tiểu Lệ cực kỳ vui vẻ, trong khoảng thời gian từ nay cho đến kì thi trung học sẽ không có kì kiểm tra nào nữa, nhưng mọi người cũng không cảm thấy cao hứng, bởi vì càng gần tới kì thi, mọi người càng trở nên khẩn trương.
Ngoại trừ Vệ Ninh, cô không khẩn trương là bởi vì, kiến thức cấp hai cô đã hoàn toàn nắm giữ, thậm chí còn mượn sách giáo khoa cấp ba ở thư viện về để nghiên cứu trước.
Mười phút ra chơi nghỉ giải lao, nhưng bên ngoài lớp học đến một tiếng cười đùa cũng không có, mọi người đều biết, còn chưa đến nửa tháng nữa là thi rồi, bọn họ đang phải tranh thủ chạy đua với thời gian.
Thời điểm cuối tuần, bạn cùng phòng Vệ Ninh vẫn chưa trở về, Trịnh Tiểu Lệ và Vệ Ninh hẹn nhau cùng đến thư viện để học bài.
Có Vệ Ninh kèm, thành tích của cô ấy đã từ đệ nhất đếm ngược từ dưới lên trở thành xếp thứ 29 toàn lớp, người nhà vốn dĩ không hi vọng gì vào cô ấy, nay mọi người đều cùng cổ vũ cô, nhất định phải chăm chỉ học tập, biết đâu có thể đỗ cấp ba thì sao?
Cứ học như thế, đồng hồ rất nhanh đã điểm 7 giờ.
Lúc ra khỏi thư viện, Trịnh Tiểu Lệ nói: “Mình mời cậu đi ăn hoành thánh nha.” Trong khoảng thời gian này đều là Vệ Ninh tự mình giảng bài cho cô ấy, dạy cô ấy làm bài tập. Nếu không có cô ấy, tiến độ học tập của Vệ Ninh sẽ càng nhanh hơn, lại nói, lần trước Vệ Ninh đã mời cô ấy ăn rồi.
Vệ Ninh không từ chối.
Hai người đi vài bước thì gặp được Bùi Hưng Văn mới đi ra khỏi thư viện, Bùi Hưng Văn chào hỏi hai người: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa ăn đâu, bọn tôi đang chuẩn bị đi ăn ở bên ngoài trường.”
“Vừa vặn, cùng nhau đi đi.” Bùi Hưng Văn đi tới bên cạnh Vệ Ninh.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi trường, nhìn thấy xe ô tô đỗ ở bên ngoài cổng trường, thần sắc của Bùi Văn Hưng rõ ràng hơi trầm xuống, sau đó chào tạm biệt Vệ Ninh và Trịnh Tiểu Lệ rồi lên xe.
Trịnh Tiểu Lệ: “Nghe nói nhà Bùi Hưng Văn rất nhiều tiền.”
Vệ Ninh ừ một tiếng, quả thực rất giàu, cung tiền tài của Bùi Hưng Văn đầy đặn, cho thấy đời này của cậu ấy không thiếu tiền.
Trịnh Tiểu Lệ cảm thấy Vệ Ninh thật sự có chút đặc biệt, nói chung, đại đa số người dù ít dù nhiều đều sẽ mang tâm lý tò mò, nhưng biểu hiện của Vệ Ninh ra bên ngoài lại rất thờ ơ.
Có điều Trịnh Tiểu Lệ cảm thấy Vệ Ninh cũng rất tốt, mỗi lần cô ấy nói chuyện bát quái với Vệ Ninh, Vệ Ninh đều sẽ kiên nhẫn lắng nghe, không hề có chút mất kiên nhẫn nào.
Hai người ăn xong hoành thánh liền quay về kí túc xá.
… Thứ sáu cuối tuần, cũng chính là ngày 18 tháng 6 này, sẽ có bài thi thể dục, lần thi này chính là thi lấy điểm cuối kỳ.