Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền Dụ tới trường học đón Vệ Ninh về thôn Tiểu Hồi.
Đường vào thôn toàn là đường sỏi đá, có điều Tiền Dụ đi xe jeep, sàn xe cao, cũng không sợ xóc nảy.
Lúc xe đi ngang qua thôn, toàn bộ người trong thôn đều chấn kinh.
“Xe ô tô kìa!”
“Nhìn xem, là xe ô tô đó!”
“Xe này nhìn thật khí phách.”
“Tôi từng xem trong ảnh chụp của nhà họ hàng, xe này gọi là xe Jeep, toàn bộ Hoa Hạ cũng chỉ có mấy chiếc mà thôi.”
“Thật hay giả vậy.”
Nếu như người dân từng đi lên trên trấn, thì còn có cơ hội nhìn thấy xe, nhưng có không ít thôn dân, cả đời này đều không đi lên trấn, cũng chưa từng nhìn thấy xe, cho nên bây giờ nhìn thấy xe jeep đi vào thôn, mọi người đều vô cùng khiếp sợ, còn có không ít người hiểu chuyện đi theo phía sau xe, chỉ vì muốn xem người ngồi trên xe là ai.
Chỉ thấy chiếc xe jeep này trực tiếp tới thôn dưới chân núi.
“Sao lại dừng ở sau núi nhỉ?”
“Miếng đất này, nghe nói là Vệ Ninh mua.”
“Vệ Ninh? Cái người mà gả cho đứa ngốc nhà họ Đàm ấy hả?”
“Nói bậy gì đó, đứa ngốc nhà họ Đàm đã hết ngốc rồi, lại nói Vệ Ninh cũng không gả cho cậu ta.”
“Vậy người ngồi trên xe này sao có thể là Vệ Ninh được?”
“Hẳn là không phải đâu.”
Chỉ thấy từ trên xe bước xuống một người đàn ông trẻ tuổi.
Mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã nói mà, sao Vệ Ninh có thể ngồi trên xe này chứ.
Tiếp theo, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi mở cửa xe phía sau ra, một cái chân đi giày thể thao bước xuống đất, sau đó là cái quần màu xám, lại sau đó là một cái giày thể thao khác.
Lại nhìn lên…
“Là Vệ Ninh!”
Đám người lập tức ồn ào!
Tiền Dụ cũng xuống xe, nhiều năm như vậy, anh ấy từng xây qua không ít nhà, tuy không thể giống như đại sư lập tức nhìn được chỗ tốt của nơi này, nhưng đứng ở đây, anh ấy liền cảm thấy vô cùng thoải mái, lại nói phía sau có núi, phía trước có nước, vô cùng đẹp.
“Đại sư muốn xây mấy tầng?”
Đối với nhà ở tương lai, Vệ Ninh có một ít ý tưởng: “Một tầng là được rồi.”
Kiến trúc sư bên cạnh lập tức lấy ra vài bản vẽ: “Ngài xem, ở đây có đủ loại phong cách, ngài thích loại nào?”
Cuối cùng Vệ Ninh cũng chọn kiểu cách cổ xưa đơn giản.
Không ít thôn dân chạy đến sau lưng Vệ Ninh, nghe bọn họ nói chuyện, nghe xong có người hỏi: “Vệ Ninh, cháu đây là định xây nhà sao?”
Vệ Ninh nhìn người mới hỏi, không quen biết, không cần thiết đáp lại, tiếp tục thảo luận về phong cách với kiến trúc sư.
“Trẻ như vậy đã có thể xây nhà sao?”
“Vệ Ninh, cô lấy tiền ở đâu ra vậy?”
Thôn dân cô một lời tôi một câu liên tục hỏi Vệ Ninh, Tiền Dụ không thích thái độ này của bọn họ: “Đại sư Vệ muốn xây nhà, vô số người tranh nhau hỗ trợ.”
Người dân xung quanh nghe xong liền sửng sốt, đại sư Vệ?”
Tài xế thấy vậy, nhanh chóng lại đây đuổi thôn dân đi. Tài xế của Tiền Dụ cao to, thôn dân cũng không muốn sinh sự nên đành rời đi hết.
Việc thương lượng này đến tận giữa trưa, Tiền Dụ lại cho người lái xe lên trấn trên, ăn một bữa cơm đơn giản, rồi đưa Vệ Ninh về trường học.
Đến bây giờ Vệ Ninh vẫn còn chưa xem xong quyển , vì vậy cuối tuần này, Vệ Ninh tính toán đẩy nhanh tiến độ.
Đồng thời, cô cũng bớt chút thời giờ để vẽ bùa bình an, có điều Vệ Ninh không dám vẽ nhiều, vạn nhất gặp phải tình huống ngoài ý muốn, lúc đó lại không mua được giấy vàng.
Thứ năm của tháng 5 chú định lại là một vòng lặp dày vò, một lần nữa phải làm bài khảo sát.