Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Tiền Dụ đặt cơm ở nhà hàng Quốc Doanh, lại là thuê riêng phòng.

Mấy năm trước, nhà hàng Quốc Doanh vẫn rất đông khách, nhưng bắt đầu vào năm nay, kinh tế của nhà hàng bắt đầu xuống dốc, nhưng so với khách sạn mà ba Phan mở thì vẫn tốt hơn chút.

Tiền Dụ gọi không ít đồ ăn, sau khi món thứ sáu mang lên,Vệ Ninh liền nói: “Ăn không hết được, lãng phí.” Tổng cộng chỉ có ba người, cần gì phải lãng phí lương thực.

“Đại sư nói phải.” Tiền Dụ nhanh chóng kêu nhân viên phục vụ đừng mang thêm đồ nữa, trong lòng cũng nhớ kỹ, lần sau nếu lại lời Vệ Ninh ăn cơm, không được gọi quá nhiều đồ ăn.

Ba người bắt đầu ăn, Vệ Ninh gắp một miếng thịt ba chỉ, ừm, hương vị khá ngon.

Tiền Dụ thấy Vệ Ninh ăn đến thích thú liền mở miệng: “Sự việc lần trước, tôi phải cảm ơn đại sư.”

Vệ Ninh: “Không có gì, tôi đã nhận thù lao rồi.” Này thể hiện Tiền Dụ không nợ Vệ Ninh cái gì.

Tiền Dụ biết ba Phan đã trả tiền cho Vệ Ninh, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy chưa đủ, hơn nữa, anh ấy cũng muốn duy trì mối quan hệ với Vệ Ninh: “Tôi làm việc ở thành phố khá lâu dài, tôi muốn hỏi xem đại sư hiện đang ở đâu, sau này có cơ hội tôi sẽ đến chơi nhà.”

Vệ Ninh biết Tiền Dụ có nhiều mối quan hệ, sau này nói không chừng sẽ còn liên quan, mấy lần này cô dùng huyền học, không chỉ thay đổi được thành kiến của mọi người đối với huyền học, còn có thể kiếm lời, vì vậy nghĩ một chút liền nói: “Tôi ở dưới chân núi của thôn Tiều Hồi, có điều vẫn chưa xây nhà.”

Tiền Dụ vừa nghe được lời này, hai mắt sáng rực lên, là một thương nhân, anh ấy lập tức bắt lấy cơ hội này: “Nói ra thì sợ đại sư chê cười, tôi làm công trình ở thành phố cũng có chút danh tiếng, nếu đại sư không chê, việc xây nhà có thể giao cho tôi.”

Vệ Ninh nhớ lại ngôi nhà lần trước của Tiền Dụ ở trấn trên, tuy mới chỉ là bộ phận thô, nhưng so với những ngôi nhà khác trong trấn đẹp hơn rất nhiều, cô tính toán xem phải trả bao nhiêu: “Bao nhiêu tiền?”

Tiền Dụ nói: “Hai ngàn là được.”

Ba Phan đang uống trà, nghe vậy suýt chút nữa thì bị sặc, nhưng ông ta cố gắng nhịn xuống, người trong thôn mà xây nhà, cho dù là xây nhà bé cũng đã cần tới 5000 tệ, người như Tiền Dụ mà ra tay xây nhà, ít nhất cũng phải năm con số trở lên mới đúng.

Vệ Ninh: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Tiền Dụ càng vui hơn: “Vậy ngài xem khi nào có thời gian rảnh, tôi dẫn đại sư đi xem hiện trường.”

“Ngày mai cũng được.” Càng nhanh thì càng tốt, cô cũng không thể suốt ngày ở lại nhà họ Đàm.

Ăn cơm xong, Vệ Ninh lấy giấy vàng và chu sa ra, hai người Tiền Dụ và ba Phan lập tức ngồi nghiêm chỉnh lên.

Bùa bình an là loại bùa cấp “Địa”, có thể bảo vệ người đeo bùa khỏi một lần tai nạn, Vệ Ninh vẽ bốn tờ, sau đó đưa cho Tiền Dụ và ba Phan mỗi người hai tờ: “Đây là bùa bình an, nhớ phải mang theo bên người.”

Tiền Dụ cười đến không khép miệng được, ba Phan dùng cả hai tay nhận lấy, mấy lần ông ta chứng kiến bản lĩnh của Vệ Ninh khi vẽ bùa rồi, cho nên ông ta không dám xem thường hai lá bùa này.

Lúc đưa bùa cho ba Phan, Vệ Ninh công đạo một câu: “Mọi chuyện trên thế gian đều có nhân quả, cần phải gieo nhiều quả ngọt đấy.”

Ba Phan ngồi thẳng lưng: “Xin nghe theo lời dạy bảo của đại sư”. Từ sau khi gặp được Phan Yến, cả người ba Phan dường như bị rửa sạch một phen, đối với việc khốn nạn mà lúc trước ông ta đã làm ông ta cũng đã hối lỗi sâu sắc. Trước đó không lâu nhà ông ta đã tìm được Ngô Thanh, điều quan trọng nhất bây giờ là ông ta sẽ cố gắng đền bù cho cả nhà.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)