Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 30:

Chương Trước Chương Tiếp

Vốn dĩ Tào Đức Tiên định đi một người, cuối cùng Vệ Ninh lại nói sẽ đi cùng.

Ông chủ bán giấy vàng ở trong một cái nhà cũ nát.

Hai người đi vào, ông chủ lấy ra ba cái túi: “Chỗ tôi có ba loại giấy vàng, giá cả không giống nhau, muốn loại nào thì cứ chọn.”

Vệ Ninh liếc mắt: “Lấy giấy vàng để vẽ bùa.”

Ông chủ tưởng mua giấy vàng để đốt cho người chết, nghe vậy ông ta liền ném túi xuống dưới gầm giường, sau đó lại đào ra một cái túi khác: “Loại này này, một đồng một tờ.”

Tào Đức Tiên nhịn xuống lời mắng chửi, ông chủ này bàn tay cũng lớn thật, vậy mà đòi một đồng một tờ.

Vệ Ninh nhíu nhíu mày, giấy vàng này chất lượng kém quá, hoàn toàn không thể vẽ bùa: “Còn loại khác không?”

Ông chủ nhìn về phía Vệ Ninh: “Giấy vàng này của nhà tôi…”

“Nếu ông không có, vậy chúng tôi không mua nữa.”

Ông chủ lôi ra một cái hộp từ góc giường: “Có, loại này, một tệ một tờ.”

Lúc này, Tào Đức Tiên không nhịn nổi nữa: “Đắt như vậy!”

“Loại giấy vàng này chất lượng rất tốt, tổng cộng chỉ có một xấp này, nếu hai người muốn mua, vậy trả 20 tệ.”

Hai mươi tệ chính là nửa tháng tiền lương của Tào Đức Tiên: “Thế này quá đắt rồi đó!”

“Lấy thêm một lọ chu sa.” Vệ Ninh nói.

Giấy vàng này so với loại vừa nãy thì tốt hơn chút, nhưng vẫn không xịn bằng loại trong giá sách, có điều lúc này không còn sự lựa chọn nào khác, Vệ Ninh đành phải mua tạm.

Vốn dĩ Vệ Ninh định tự mình trả tiền, bởi vì chuyện của Tiền Dụ, ba Phan đã trả thù lao cho cô tận 2000 tệ. Nhưng Tào Đức Tiên không chịu, rốt cuộc Vệ Ninh đang giúp cho mẹ của mình, hơn nữa thầy ấy cảm thấy Vệ Ninh chỉ là một học sinh, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.

Vệ Ninh cầm giấy vàng và chu sa về nhà mẹ Tào cùng với Tào Đức Tiên.

Vệ Ninh lại vẽ bùa gặp quỷ một lần nữa, lúc này chỉ cần mười giây là đã vẽ xong, Vệ Ninh dán lá bùa lên trán của mẹ Tào.

Hiện tại Vệ Ninh không đưa cho Tào Đức Tiên dùng nữa, lúc đầu cô cho rằng giấy vàng là một đồ vật quá đỗi bình thường, nhưng giờ mới biết được, ở thời đại này có lẽ giấy vàng rất quý giá.

Sau khi dùng bùa, quả nhiên mẹ Tào đã nhìn thấy luồng khí đen kia.

Khí đen cách mẹ Tào khoảng 1 mét.

Vệ Ninh giải thích: “Bởi vì nó là động vật, linh trí chưa khai hoá toàn bộ, cho nên dù có biến thành quỷ thì cũng chỉ là một luồng khí đen thôi.”

Nhưng mẹ Tào lại có thể nhận ra đây chính là tiểu Hắc, bà ấy lau nước mắt trên mặt: “Tiểu Hắc, con đi đầu thai đi, kiếp sau bà sẽ tranh thủ nuôi dưỡng con.”

Tiểu Hắc gật gật đầu, mẹ Tào vẫn nói chuyện với tiểu Hắc một hồi lâu.

Tiểu Hắc vẫn luôn ở nguyên một chỗ không nhúc nhích, thẳng đến khi hết ba phút, mẹ Tào không còn nhìn thấy luồng khí đen đó nữa.

Vệ Ninh niệm Vãng Sinh chú.

Lăn lộn cả đêm, mẹ Tào quá sức mệt mỏi, nói cảm ơn với Vệ Ninh xong liền đi ngủ.

Bởi vì thời gian quá muộn, cho nên Tào Đức Tiên dọn dẹp phòng khách cho Vệ Ninh nghỉ tạm, còn ông ấy nằm trên sô pha ngủ một đêm.

Bước vào phòng khách, Vệ Ninh ném giấy vàng và chu sa vào trong giá sách rồi cũng đi ngủ.

Buổi chiều thứ sáu, vốn dĩ Vệ Ninh không định quay về thôn Tiểu Hồi, nhưng lại gặp ba Phan đưa theo Tiền Dụ lại đây.

Tiền Dụ tỏ vẻ muốn mời Vệ Ninh ăn bữa cơm chiều, hôm nay Vệ Ninh không bận việc gì, liền đồng ý.

Tiền Dụ để Vệ Ninh ngồi ở hàng phía sau, anh ấy ngồi song song với Vệ Ninh, còn ba Phan thì ngồi ở ghế lái, không gian của chiếc xe này rộng hơn chút so với chiếc xe mà lần trước ba Phan lái.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)