Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 29:

Chương Trước Chương Tiếp

Mẹ Tào vừa nghe, càng thêm chắc chắn gần đây bà gặp phải mấy chuyện kì quái là do tiểu Hắc: “Lúc trước tôi đi đang đường rất bình thường, đột nhiên cảm giác đụng phải cái gì, té ngã một cái.”

Tào Đức Tiên vừa nghe liền kinh hãi, mẹ Tào tuổi tác cũng đã lớn, người già mà bị ngã thì không ổn rồi.

“Nhưng sau khi tôi bị ngã, đột nhiên thấy quầy bếp của người bán hàng rong phía trước bị đổ xuống.” Mẹ Tào nghĩ lại mà có chút sợ, nếu bà ấy không bị ngã, những cục than bị đổ từ trong bếp rất có thể sẽ bị rơi vào người bà ấy.

Trừ chuyện này ra, cũng còn rất nhiều lần bà cảm thấy vô cùng quái dị, hiện tại ngẫm lại, quả đúng là những thứ này đang bảo vệ chính mình.

“Vậy, vậy có phải là tiểu Hắc không?” Nhưng lại là quỷ, chứng tỏ tiểu Hắc đã không còn sống.

Vệ Ninh gật đầu.

Mẹ Tào không nhịn được mà bật khóc: “Cháu có thể tính ra được tiểu Hắc chôn ở đâu không?”

Vệ Ninh căn bản không cần tính toán, nói: “Ở phía sau núi ạ.”

Sau nhà của mẹ Tào có một ngọn núi, nghe vậy, bà ấy lập tức cầm đèn pin ra cửa.

Tào Đức Tiên và Vệ Ninh cũng đuổi theo.

Quả nhiên, ở giữa sườn núi liền phát hiện ra thi thể của tiểu Hắc, dường như nó bị xe nghiền thành hai nửa, trạng thái lúc chết rất thê thảm.

Mẹ Tào khóc không thành tiếng, Tào Đức Tiên cũng không nhịn được mà dời mắt đi.

Khí đen muốn đi tới an ủi, nhưng Vệ Ninh lại nói: “Mày hiện giờ là quỷ, đến gần quá sẽ hại đến bà ấy.”

Không thấy lúc cô tới nhà, trên trán của mẹ Tào đã xuất hiện khí đen sao.

Tào Đức Tiên biết Vệ Ninh đang nói chuyện với quỷ, nhưng không biết vì sao, một chút cảm giác sợ hãi ông ấy cũng không có.

Khí đen không dám động, cọ cọ ở bên chân Vệ Ninh.

Mẹ Tào một bên đào hố, một bên khóc than: “Nếu tôi phát hiện sớm hơn chút thì tốt rồi, rốt cuộc là đồ trời đánh nào hại nó thành như vậy chứ.”

Vệ Ninh thử mở Thiên Nhãn, nhưng không phải lần nào cũng may mắn, lần này cô không mở thành công, thời đại này, không giống như những thời đại khác mà cô đã từng đọc trong tiểu thuyết, trên đường còn không có camera, cho nên tạm thời cô cũng không có cách nào biết, là ai đã hại tiểu Hắc.

Tào Đức Tiên giúp mẹ Tào một tay, đào được một nửa, thầy ấy không nhịn được khi thấy mẹ mình khổ sở như vậy, quay đầu lại nhìn Vệ Ninh: “Có thể cho mẹ thầy nhìn thấy tiểu Hắc một chút không?”

Vệ Ninh: “Em không còn bùa nữa.”

Tào Đức Tiên: “Vậy bây giờ đi mua có kịp không?”

“Kịp.”

Tào Đức Tiên và mẹ Tào an táng tiểu Hắc xong, sau đó trở về nhà.

Tào Đức Tiên cảm thấy vô cùng may mắn vì trước đó đã dùng nhiều tiền mua một cái điện thoại để trong nhà mẹ Tào, thầy ấy gọi điện cho bạn tốt trước.

Bạn tốt nghe thấy Tào Đức Tiên dò hỏi mua giấy vàng ở đâu, âm thanh khiếp sợ dường như có thể xuyên thấu vài tầng lầu.

“Cái gì cơ? Cậu vừa mới hỏi mua giấy vàng? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

Tào Đức Tiên kéo điện thoại ra xa tai mình, khiếp sợ đến như vậy sao?

“Tôi phải nhìn lại xem, đây rốt cuộc có phải số điện thoại của Tào Đức Tiên không.”

Tào Đức Tiên: “…”

Cuối cùng, bạn tốt vẫn nói cho Tào Đức Tiên biết, nhưng Vệ Ninh cảm thấy, hôm nay tam quan của đối phương có lẽ đã bị đả kích nặng nề.

Tào Đức Tiên có địa chỉ rồi, tiếp theo gọi cho số điện thoại của cửa tiệm bán giấy vàng mà bạn tốt vừa đọc, người bán giấy vàng nghe Tào Đức Tiên nói có việc cần dùng gấp, liền tỏ vẻ sẽ chờ ở nhà.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)