“Được ạ.”
Tào Đức Tiên: “Chờ tới tiết tự học buổi tối, thầy tới đón em.” Là học trò của mình, việc học vẫn là quan trọng nhất.
Vệ Ninh ăn cơm xong thì trở lại phòng học, phát hiện Trịnh Tiểu Lệ đang đọc quyển , chỉ là sau khi lật qua vài tờ, cô ấy liền trở nên không có hứng thú nữa: “Đây là cái loại sách gì vậy, thật sự quá khó đọc, mình cho rằng môn Ngữ Văn đã khó hiểu lắm rồi, nhưng cái này còn khó hiểu hơn cả Văn học.”
Vệ Ninh liền giảng ngắn gọn nội dung của chương 1 cuốn sách này cho Trịnh Tiểu Lệ.
Trịnh Tiểu Lệ lập tức nghe lọt tai: “Sau đó thì sao?”
Vệ Ninh: “Đi học đã.”
Trịnh Tiểu Lệ chưa đã thèm mà trở về chỗ ngồi của mình không nghĩ tới ẩn chứa nhiều nội dung như vậy, cô ấy không nhịn được mà xem lại vài lần.
Bỏ đi, vẫn khó hiểu như cũ.
Học xong, Tào Đức Tiên đã ở dưới nhà dạy học đứng chờ Vệ Ninh.
Nhà mẹ Tào ở cách trường học khá xa, đi xe phải mất một tiếng.
Tào Đức Tiên lái xe vào trong sân, tòa nhà này có tối đa năm tầng, Tào Đức Tiên đánh xe vào tận bên trong cùng.
Thầy ấy cất xe xong, liền dẫn theo Vệ Ninh đi lên căn nhà bên phải ở tầng ba.
Ba Tào đã mất từ mười mấy năm trước, vốn dĩ Tào Đức Tiên muốn đón mẹ Tào về nhà mình ở, nhưng mẹ Tào từ chối.
Tào Đức Tiên có gia đình riêng, bà ấy một người già không muốn qua ở cùng, trong tòa chung cư này, không ít cặp mẹ chồng nàng dâu có quan hệ không tốt, so với việc bị đời sau oán giận, còn không bằng cứ ở lại nhà của chính mình.
Quả thật cách làm này của mẹ Tào khá ổn, tuy không sống cùng với các con, nhưng cứ mỗi tuần Tào Đức Tiên và vợ sẽ cho con cái cùng nhau đến thăm bà ấy, người một nhà cũng coi như chung sống hoà thuận.
Bình thường, nếu mẹ Tào gặp phải chuyện gì cũng sẽ cố gắng không làm phiền tới con trai mình, cho đến không lâu trước đó, bà ấy cảm thấy bản thân gặp phải một vài chuyện kì quái.
Mẹ Tào mở cửa, Vệ Ninh nhìn sang, quả thật xung quanh mẹ Tào có một luồng khí đen, lúc gặp phải Vệ Ninh thì lập tức biến mất.
Mấy ngày nay Vệ Ninh vẫn liên tục luyện khí, huyền khí trong cơ thể đầy đủ hơn so với lúc trước rất nhiều, mấy thứ quỷ khí gì đó rất sợ huyền khí này, càng đừng nói là luồng khí đen này vẫn còn chưa thành hình.
Vệ Ninh duỗi tay, bắt lấy luồng khí đen đó..
Khí đen phát ra âm thanh mỏng manh làm Vệ Ninh sửng sốt: “Là mèo.”
Tào Đức Tiên đang giới thiệu Vệ Ninh với mẹ Tào, nghe vậy thì có chút nghi hoặc: “Mèo?”
Mẹ Tào sửng sốt, sau đó bỗng đỏ mắt: “Là tiểu Hắc sao?”
Tiểu Hắc là một con mèo đen bị lạc, có lần mẹ Tào trên đường đi mua đồ ăn gặp phải tiểu Hắc, bà ấy liền mua một cái xúc xích đút cho nó ăn, sau đó mỗi lần gặp tiểu Hắc, mẹ Tào đều sẽ cho nó ăn uống, dần dà, một người một mèo liền trở nên quen thuộc với nhau. Không phải mẹ Tào không nghĩ đến việc nhận nuôi tiểu Hắc, chỉ là tiểu Hắc rất thích chạy đi khắp nơi.
Liên tục hai tuần nay, mẹ Tào không còn nhìn thấy tiểu Hắc nữa, bà ấy cũng từng suy đoán tiểu Hắc đã xảy ra chuyện, nhưng mẹ Tào cố gắng suy nghĩ tích cực rằng tiểu Hắc đã được người khác nhận nuôi rồi.
Tào Đức Tiên không rõ chuyện về tiểu Hắc lắm, chỉ sốt ruột về chuyện mẹ mình gặp phải quỷ: “Còn mấy thứ không sạch sẽ thì sao?”
Vệ Ninh: “Luồng khí đen này tựa hồ có ý bảo vệ mẹ của thầy.”
Tào Đức Tiên không hiểu lắm, đồ vật không sạch sẽ lại có thể bảo vệ cho con người?