Nhưng ở thành phố cứ mùng một sẽ có một kì kiểm tra, đến học kỳ sau, mỗi tuần sẽ tiến hành kiểm tra một lần, trấn trên ngẫu nhiên cũng sẽ dùng bài thi của thành phố, chẳng qua, cho dù có tăng thêm kì thi, cũng dùng không hết các bộ đề của thành phố.
Thầy giáo Hoá học cho Vệ Ninh mấy bộ đề thi này, hiển nhiên sẽ không dùng trong kì thi nữa, chỉ có thể xem một vài bài trọng tâm, có lẽ khi đến kì thi trung học, sẽ có một vài dạng bài giống trong bộ đề này.
Đây cũng là lý do mà Dư Doanh muốn mượn đề thi.
Bạn cùng phòng muốn nhìn xem, tất nhiên Vệ Ninh sẽ đồng ý.
Mấy đề thi này không có đáp án, Hùng Anh viết đáp án ra giấy nháp, có vài đề đáp án hơi khác so với Vệ Ninh, cô ấy và Vệ Ninh cùng nghiêm túc thảo luận lại.
…10 giờ ký túc xá tắt đèn, Vệ Ninh đã làm xong đề, chỉ còn năm người còn lại bật đèn pin để làm nốt.
“Có phải bọn mình làm ảnh hưởng đến cậu nghỉ ngơi không?” Tuy đã tắt đèn, nhưng mọi người đều bật đèn pin, phòng ngủ rất sáng, nhưng Vệ Ninh thường xuyên đến lớp sớm nên mọi người sợ làm phiền đến giấc ngủ của cô.
“Không sao, không ảnh hưởng.” Vệ Ninh dậy sớm chẳng qua là vì muốn luyện khí, quyển này cô đã đọc xong hơn phân nửa rồi.
Năm người nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, các cô làm đề thi xong, thảo luận xong, phát hiện Vệ Ninh chỉ làm sai một câu.
Mọi người vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng, lần trước Lý Hoá Sinh của Vệ Ninh chỉ được 90 điểm thôi!
Ngày hôm sau, Hướng Phái Xuân không tới trường, mọi người đoán cô ta không dám tới.
Trịnh Tiểu Lệ hừ lạnh nói: “Hướng Phái Xuân cũng quá ghê tởm, mệt cho mình còn tưởng rằng quan hệ của cô ta và Dư Doanh rất tốt.”
Vệ Ninh không tỏ ý kiến, Hướng Phái Xuân người này rõ ràng có tướng mạo của kẻ tiểu nhân, ai thân cận cùng cô ta sẽ bị xui xẻo.
Có lẽ là bởi vì cảm thấy có lỗi, buổi sáng Dư Doanh lại đây, còn hỏi Vệ Ninh có cần mượn vở ghi chép gì không, cô ấy có thể cho mượn.
Vệ Ninh cũng không khách khí, mượn luôn cả vở ghi Toán học, ngoại ngữ, Lý Hoá Sinh về.
Tan học buổi chiều, mọi người đều cầm hộp cơm đi căn tin lấy cơm.
Tào Đức Tiên thấy Vệ Ninh chuẩn bị đi nhà ăn, lập tức nói: “Vệ Ninh, em ở lại chút.”
Chờ đến khi các bạn học đều đã đi hết, Tào Đức Tiên mới nói: “Là thế này, có chuyện muốn nhờ em hỗ trợ.”
Lý do thoái thác này thật sự quá quen thuộc.
Là một người thầy giáo nhân dân, Tào Đức Tiên luôn không tin vào quỷ thần, nhưng cái đêm nhìn thấy Phan Yến, cả đêm ông ấy đều gặp ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Ninh liền cho ông ấy một viên thuốc, Tào Đức Tiên rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn uống nó, kết quả phát hiện ra thuốc này không giống như thuốc bình thường.
Lúc đút vào miệng, dường như nó có thể tự động biến đổi thành chất khí, sau khi vào miệng chỉ còn lại hương thảo dược nhàn nhạt, nhưng cả người lại phấn chấn vô cùng.
Vào ban đêm, Tào Đức Tiên không những không còn mơ thấy ác mộng, còn mơ thấy có giấc mơ đẹp nhất từ trước đến nay.
Vệ Ninh: “Sao vậy ạ?”
“Là thế này, mẹ của thầy dạo gần đây nói là đụng phải mấy thứ không sạch sẽ.” Tào Đức Tiên vẫn ngượng ngùng trong việc nói thẳng ra là gặp quỷ. Nếu là trước kia, mẹ của thầy ấy mà nói gặp phải quỷ, chắc chắn Tào Đức Tiên sẽ cho là mẹ mình nói bừa, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ.
Nhưng sau khi được chứng kiến, Tào Đức Tiên liền cảm thấy, lời mẹ nói rất có khả năng chính là sự thật.