Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 26:

Chương Trước Chương Tiếp

Hướng Phái Xuân ngồi cùng bàn với Dư Doanh cũng phản bác theo: “Dư Doanh cần gì phải dùng đến mấy cái đó.”

Trịnh Tiểu Lệ trợn trắng mắt: “Dùng hay không dùng thì sao, dù gì cũng không tìm được đề thi nữa.”

Mọi người đều lại đây hỗ trợ tìm đề thi, nhưng không hiểu sao vẫn không thấy.

Dư Doanh rơi nước mắt ngày càng nhiều, Hướng Phái Xuân tức giận nói: “Còn không phải chỉ là mấy bài thi thôi sao, cứ như thẩm vấn phạm nhân vậy.”

Các bạn học khác cũng đang định nói thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là mấy bài thi.

Lý Nham vốn hùa theo nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy Vệ Ninh đứng nguyên một chỗ không nói một lời, câu từ đã đến bên miệng rồi lập tức bị nuốt xuống.

Trịnh Tiểu Lệ cảm thấy có chút nực cười, đề thi là của Vệ Ninh, rõ ràng là Dư Doanh làm mất đề của Vệ Ninh, nhưng sao cuối cùng lại giống như bọn họ làm sai vậy: “Làm ơn đi…”

Lời nói còn chưa kịp ra hết, chỉ thấy Vệ Ninh vẫn luôn không nói chuyện bỗng vươn tay phải ra, nhìn sang Hướng Phái Xuân, nói: “Lấy ra.”

“Lấy ra cái gì?” Hướng Phái Xuân theo bản năng hỏi lại.

Vệ Ninh lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp nhấc cặp sách của Hướng Phái Xuân lên, kéo khoá cặp, đổ hết đồ vật bên trong cặp ra, mấy cái đề thi cùng sách vở của cô ta đồng loạt rơi xuống mặt đất.

Chuyện này xảy ra quá nhanh, Hướng Phái Xuân hoàn toàn không kịp ngăn cản, trong lúc nhất thời, cô ta cảm giác như tất cả ánh mắt xung quanh đều đang nhìn mình, từng ánh mắt đều sắc như dao nhỏ, cô ta cứng người tại chỗ, chỉ muốn tìm cái hố nào mà chui vào.

Trịnh Tiểu Lệ cầm bài thi lên: “Hay cho một Hướng Phái Xuân, cậu dám trộm đề thi, còn vu oan cho Dư Doanh, lại kích động mọi người công kích Vệ Ninh, tâm địa cậu thật sự quá độc ác mà.”

Ánh mắt mọi người nhìn về Hướng Phái Xuân lập tức thay đổi.

Hướng Phái Xuân muốn giải thích, nhưng cô ta không biết phải nói cái gì, cuối cùng chỉ đành ôm cặp sách chạy như bay ra khỏi phòng học.

Dư Doanh không nghĩ tới Hướng Phái Xuân lại là người trộm đề thi, cô ta lau nước mắt: “Thực xin lỗi.”

Trịnh Tiểu Lệ đưa bài thi cho Vệ Ninh, Vệ Ninh cầm lấy: “Đi thôi.”

Trên đường quay về phòng ngủ, Trịnh Tiểu Lệ đặc biệt hưng phấn: “Vệ Ninh, sao cậu lại biết Hướng Phái Xuân trộm đề vậy.”

“Nhìn tướng mạo.” Khi Vệ Ninh nhìn về phía Hướng Phái Xuân, trong đầu đột nhiên hiện ra một cảnh tượng.

Sau khi xong tiết tự học thứ hai của buổi tối, Dư Doanh đi vệ sinh, Hướng Phái Xuân lén lút lấy đề thi mà Dư Doanh đặt lên bàn, giấu vào cặp sách mình.

Vệ Ninh biết rằng mình đã mở Thiên Nhãn, cô chỉ không ngờ tới thời điểm huyền khí trong cơ thể không nhiều vẫn có thể mở Thiên Nhãn được.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi Trịnh Tiểu Lệ và Hướng Phái Xuân tranh cãi, Vệ Ninh vẫn không mở miệng nói chuyện.

Trịnh Tiểu Lệ oa một tiếng: “Mình cũng muốn học nữa, cảm giác trông rất ngầu nha.”

Vệ Ninh: “Vậy trước tiên cậu đi đọc quyển đã.”

Trịnh Tiểu Lệ tựa hồ đã hạ quyết tâm: “Được, ngày mai mình lập tức đến thư viện mượn sách.”

Trở lại ký túc xá, Vệ Ninh lại bắt đầu làm đề thi.

Hùng Anh ở bên cạnh nhìn thấy Vệ Ninh viết viết gì đó, liền thắc mắc: “Đề thi này là?”

Vệ Ninh: “Thầy dạy Hoá cho.”

Hùng Anh có chút kích động: “Đợi lát nữa cậu làm xong rồi có thể cho mình mượn xem hay không?”

Vệ Ninh đưa đề mà mình đã làm xong cho Hùng Anh: “Xem đi.”

“Quả không hổ là kì thi liên kết sơ trung của thành phố.” Hùng Anh vừa nói xong, các bạn cùng phòng còn lại cũng tò mò muốn nhìn. Kì thi thử sơ trung của trấn trên rốt cuộc cũng không nhiều, phải đợi đến học kỳ sau của sơ tam mới có kiểm tra, học kì trước chỉ có một kỳ thi giữa kì và kì thi cuối kỳ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)