Làm Đại Lão Huyền Học Ở Niên Đại Văn

Chương 25:

Chương Trước Chương Tiếp

Lại nói nhân bên trong sủi cảo, cải trắng với thịt heo còn thêm chút hành lá, nhưng nhân thịt vẫn rất nhiều, hai ông bà có lẽ đã cố tình chọn thịt ba chỉ.

Lại uống một ngụm nước, mùi thơm của rong biển, cộng thêm vị mặn của tôm khô, khiến vị giác hai người thập phần thoả mãn.

Vệ Ninh cảm thấy, đây là bữa ăn ngon nhất kể từ sau khi cô xuyên sách.

Hai chén sủi cảo ba đồng.

Vệ Ninh lấy ra một tờ 100 Hoa Hạ tệ.

Trịnh Tiểu Lệ đang ăn, nhìn thấy Vệ Ninh lấy ra một tờ tiền màu xanh lam, trực tiếp bị sặc rồi: “Không phải chứ, Vệ Ninh.” Đây chính là tờ một trăm tệ đó! Cậu ấy cứ thế mà lấy ra sao.

Bà lão thấy thế, liền đi vào cầm hộp sắt từ trong ngăn kéo ra, lấy một tờ 50 tệ lại tìm thêm mấy tờ mười tệ nữa để trả cho Vệ Ninh.

Cuối cùng, Vệ Ninh ban đầu cầm theo tờ 100 tệ, sau khi ăn xong đổi lại được một đống tiền lẻ.

Trên đường quay về trường, Trịnh Tiểu Lệ nhắc nhở: “Vệ Ninh, tiền này cậu nhớ cất cho kĩ đó.” Mặc kệ là ký túc xá hay là lớp học, không phải là không có kẻ trộm xuất hiện.

Vệ Ninh hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, tiền của cô đều đặt hết ở trong giá sách rồi, khi cần dùng có thể trực tiếp lấy ra.

Hai người bước vào lớp học, Vệ Ninh phát hiện trên bàn của mình có nhiều thêm mấy bộ đề thi.

Trịnh Tiểu Lệ giải thích: “Quên chưa nói cho cậu, tất cả mấy thứ này đều là thầy giáo dạy Hoá mang tới chiều nay đó.”

Mỗi cuối tuần Vệ Ninh đều bị kéo đi trau dồi kiến thức Lý Hoá Sinh, nhưng mà dường như thầy dạy Hoá vẫn chưa thực sự yên tâm lắm.

Từ lúc Vệ Ninh vào lớp, Dư Doanh liền nhìn chằm chằm vào Vệ Ninh, cô ta đi tới hỏi: “Vệ Ninh, cho mình hỏi, cậu có thể cho mình mượn mấy bộ đề thi này xem chút được không?”

Vệ Ninh định chiều nay sẽ chép bài trên lớp, buổi tối về kí túc xá mới làm đề thi, vì vậy liền đưa đề cho Dư Doanh mượn.

Dư Doanh không nghĩ rằng Vệ Ninh đồng ý dễ dàng như thế, cô ta nói cảm ơn rồi trở về chỗ ngồi, sau đó cầm notebook lại cho Vệ Ninh: “Đây là bài học chiều nay.”

Vệ Ninh mở ra xem, Dư Doanh chép bài rất đầy đủ, những kiến thức trọng tâm đều dùng bút màu rực rỡ tô lên.

Vệ Ninh chép bài xong, mở lại những bài phía trước mà Dư Doanh đã ghi để xem lại.

Ba tiết học buổi tối cuối cùng cũng xong, Vệ Ninh thu thập đồ đạc định quay về kí túc xá để làm bài, lúc đi đến bàn của Dư Doanh, tiện tay trả lại vở ghi cho cô ta.

Dư Doanh cũng lấy đề thi ra, chỉ là cô ta tìm hết ở trên bàn cũng không tìm thấy đề, Dư Doanh có chút kinh hoảng, lại tìm trong ngăn bàn thêm lần nữa, kết quả là vẫn không tìm được đề thi.

Vốn dĩ Trịnh Tiểu Lệ đang định quay về kí túc xá với Vệ Ninh, thấy thế liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không thấy đề thi nữa rồi.” Trong giọng của Dư Doanh mang theo một tia nức nở, trước lúc vào học cô ta nhớ rõ mình còn để ở trên bàn, sao tan học lại không thấy tăm hơi nữa rồi.

Trịnh Tiểu Lệ: “Cậu tìm lại lần nữa xem, có phải kẹp nhầm vào quyển sách nào rồi không?”

Dư Doanh lại tìm vài lần, nhưng vẫn không tìm thấy được.

Trịnh Tiểu Lệ nghĩ nghĩ, sao đang yên đang lành lại không thấy bài thi nữa chứ: “Dư Doanh, không phải là do cậu thấy thầy giáo đưa đề thi cho Vệ Ninh, không cho cậu cho nên mới cố ý ném đề thi đi đấy chứ.”

Dư Doanh vừa nghe, cố nén nước mắt đang chực trào ra: “Mình không có!”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)