Tiền Dụ vừa khuyên nhủ vừa van nài, ý tại lời nói, tiền không phải là vấn đề.
Có điều lập trường của Vệ Ninh vô cùng kiên định, Tiền Dụ cũng hiểu được một vừa hai phải, anh ấy vẫn muốn tạo mối quan hệ với Vệ Ninh: “Sắp tới giờ cơm tối rồi, không biết tôi có thể mời đại sư ăn một bữa cơm đạm bạc không?”
“Lần sau đi, tôi còn phải về trường học nữa.” Một tiết học buổi trưa, ít nhất cũng phải học bù nửa giờ.
Khóe miệng Tiền Dụ không nhịn được mà giật giật, lúc đầu nhìn thấy Vệ Ninh anh ấy cảm thấy cô rất giống một học sinh, sau đó được chứng kiến bản lĩnh của Vệ Ninh, Tiền Dụ lại nghĩ có lẽ do Vệ Ninh bảo dưỡng quá tốt, nên thoạt nhìn mới trẻ như thế thôi.
Bây giờ nghe thấy Vệ Ninh nói phải về đi học, không ngờ Vệ Ninh lại thực sự là một học sinh.
Ba Phan lập tức nói: “Vậy tôi đưa đại sư quay về trường học.”
Tiền Dụ tiễn Vệ Ninh lên xe ba Phan.
Vệ Ninh tiêu tốn khá nhiều huyền khí, sau khi lên xe lập tức nhắm mắt dưỡng thần, sau khi đến trường, ba Phan lại lấy ra một phong bì đưa cho cô: “Đây là chút lòng để cảm ơn đại sư.” Ba Phan đã hạ quyết tâm, sau này phải tạo quan hệ tốt với Vệ Ninh mới được.
Vệ Ninh cũng không khách khí, nhận lấy phong bì.
Ba Phan thấy Vệ Ninh nhận tiền, ý cười trên mặt càng sâu:
“Đã làm chậm trễ thời gian của đại sư rồi.”
Vệ Ninh ném phong bì vào giá sách, đi được vài bước liền nhìn thấy Trịnh Tiểu Lệ: “Cậu mới ngồi xe đến trường sao?”
Vệ Ninh gật đầu.
Trong mắt Trịnh Tiểu Lệ tràn đầy hâm mộ, ở thành phố lớn có lẽ sẽ thường xuyên nhìn thấy nhiều xe, nhưng ở cái trấn nhỏ này, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ có tổng cộng được mấy chiếc, có thể ngồi xe đi học, lỗ mũi đều có quyền hếch lên trời rồi: “Đúng rồi, cậu ăn cơm chiều chưa?”
Vệ Ninh lắc đầu.
Trịnh Tiểu Lệ: “Bên ngoài trường có bán hoành thánh đó, ăn cũng khá ngon, mình dẫn cậu đi.”
Hôm nay Vệ Ninh mới kiếm được thù lao, liền nói: “Đi, mình mời cậu.”
Trịnh Tiểu Lệ vốn dĩ đã ăn cơm chiều rồi, nhưng nghe thấy lời này liền trực tiếp vui vẻ đồng ý.
Ngõ nhỏ ở bên cạnh trường học, cuối ngõ có một quán ăn không có biển hiệu, so với các quán ăn khác ở mặt đường mà nói, quán ăn này hơi nhỏ, chỉ là bên trong nhìn khá sạch sẽ.
Đi vào cửa, Trịnh Tiểu Lệ nói: “Ông ơi bà ơi, cho con hai chén hoành thánh.”
Ông lão đứng cạnh cửa nói: “Được được, vào ngồi trước đi đã.”
Nói là hoành thánh, nhưng thực ra chính là sủi cảo, chỉ là lớp vỏ mỏng hơn sủi cảo một chút, nhưng nhân lại nhiều hơn.
Một phần có mười hai cái, bà lão làm vằn thắn, ông lão phụ trách nấu, ông ấy đếm đủ 24 cái sủi cảo rồi ném vào trong nồi, sau đó lấy hai cái chén ra, đổ vào bên trong một ít dấm, cuối cùng cho một ít tôm hô và một ít rong biển đỏ vào.
Nước nấu sủi cảo đã sôi, ông lão múc một gáo nước lạnh đổ vào trong nồi, nước sôi lập tức trở nên bình lặng, làm ba lần như thế, mùi hương của sủi cảo đã nhanh chóng lan tỏa ra.
Mùi hương này khiến Trịnh Tiểu Lệ không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Ông lão múc một gáo nước sôi đổ vào hai cái chén, sau đó vớt sủi cảo ra, rồi ông lão đưa sủi cảo đến trước mặt hai người: “Mau ăn đi các cháu.”
“Cảm ơn ông ạ.” Hai người nói cảm ơn xong, lập tức dùng bữa.
Sau khi thêm nước, tôm khô đã nở ra, rong biển cũng to lên, khiến chén sủi cảo đầy ắp, sủi cảo rất to, cắn một miếng có thể cảm nhận được vỏ sủi cảo là tự tay làm thủ công, hơn nữa lúc nấu thả vào nước lạnh, cho nên vô cùng dai giòn.