Vệ Ninh: “Mình phải đặc biệt cảm ơn notebook của Hùng Anh và Phùng Bích Xuân nữa.”
Hùng Anh lắc đầu, lần này cô ấy thi được 111 điểm, nghe nói là đồng hạng nhất, mà tiếng Anh của Phùng Bích Xuân là 112 điểm, chỉ cao hơn 2 điểm so với Vệ Ninh.
Nếu sớm biết thành tích của Vệ Ninh tốt như vậy, mọi người cũng không cần phải kiêng dè cô, thoải mái thảo luận đợt thi lần này rồi.
Hùng Anh và Phùng Bích Xuân thuộc ban tự nhiên, điểm thi của mấy môn tự nhiên còn ổn, nhưng điểm tổng cũng không quá 500 điểm, nếu cố gắng tranh đua một chút thì còn có thể vào được Nhất Trung, ba người còn lại, đến lúc đó cứ cố gắng vào Nhị Trung là được.
Hôm nay, học xong ba tiết học, Tào Đức Tiên tiến tới gọi Vệ Ninh vào văn phòng.
Nhìn Vệ Ninh ra khỏi phòng học, Hướng Phái Xuân hừ lạnh một tiếng: “Vệ Ninh này, cũng không biết đã cho thầy cô uống thuốc mê hoặc gì rồi.” Không chỉ riêng Tào Đức Tiên, những giáo viên còn lại cũng đối xử thiên vị với Vệ Ninh hơn.
Dư Doanh cúi đầu làm bài tập, không lên tiếng.
Vệ Ninh đến văn phòng của Tào Đức Tiên, mới biết được ba Phan cũng ở đây.
“Thật ngại quá bạn học Vệ, chưa đánh tiếng trước mà tôi đã đến quấy rầy rồi.” Chủ yếu là ba Phan cũng không có phương thức liên hệ của Vệ Ninh, cho nên chỉ có thể mò tới trường để tìm cô.
Vệ Ninh cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì với ba Phan, ngữ khí cũng thập phần lạnh nhạt: “Có việc gì không?”
Ba Phan cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Là thế này, tôi có một người bạn gặp chút chuyện, muốn mời cô tới hỗ trợ.”
Một học sinh thì có thể hỗ trợ được gì chứ, nhưng Vệ Ninh lại có bản lĩnh mà những người khác không có được, đó là Huyền học.
Vệ Ninh hiểu ngay ba Phan đang nói về cái gì: “Trước hết tôi đến nhìn xem sao đã.”
“Vậy buổi chiều tôi tới đón cô nhé?”
“Được.”
Sau khi định đoạt xong, Vệ Ninh trở lại phòng học.
Trịnh Tiểu Lệ nhỏ giọng hỏi: “Vệ Ninh, lão Tào tìm cậu có việc gì sao?”
Vệ Ninh giải thích: “Không phải thầy ấy tìm mình, là ba của Phan Yến tìm mình.”
Lúc trước xảy ra chuyện như thế, Vệ Ninh chỉ kể lại vài thứ đơn giản cho Trịnh Tiểu Lệ, cho nên Trịnh Tiểu Lệ chỉ biết Vệ Ninh hiểu chút huyền học, còn về trình độ thế nào thì cô ấy cũng không rõ lắm: “Ông ta tìm cậu có chuyện gì vậy?”
Vệ Ninh lắc đầu, cô cũng không rõ lắm.
Chờ đến buổi chiều như đã hẹn, Vệ Ninh đi ra cổng trường, ba Phan đã sớm đứng chờ ở ngoài cổng trường.
Nhìn thấy Vệ Ninh đi ra, ông ta lập tức xuống xe, điều khiển mở ghế phụ ra, sau khi Vệ Ninh ngồi lên, ông ta lại trở lại ghế lái, ba Phan hôm nay đã tự lái xe đến đây.
Xe khởi động, trước tiên ba Phan cảm ơn Vệ Ninh về việc tặng Cố Hồn đan cho nhà ông ta lần trước, sau đó nói: “Tôi có một người bạn, lúc ở công trường thì gặp một vài chuyện kì quái.”
Là một thương nhân, vốn dĩ ba Phan đã rất tin vào huyền học, tuy nói thời đại bây giờ không thể bắt tất cả mọi người đểu phải tin vào huyền học giống mình, nhưng có lẽ là vì muốn tìm kiếm sự an ủi, mỗi năm ba Phan đều tìm thầy bói để tính vận may của một năm.
Đặc biệt sau lần nhìn thấy quỷ đó, ba Phan càng tin tưởng vào huyền học hơn, hơn nữa đối với bản lĩnh của Vệ Ninh, ba Phan cũng có chút hiểu rõ, rốt cuộc ông ta từng gặp nhiều đại sư như thế, nhưng vẫn chưa người nào có thể cho ông ta nhìn thấy quỷ.
Lần này đến đây xin trợ giúp, là vì công trường của đối tác mà ông ta hợp tác xảy ra chút chuyện.